- Published on
Nhân tâm luận
- Author
- Nom
- Ngoc Duong van
Nhân tâm, tựa như, vẫn luôn thiếu
Nhân tâm phải chăng, bắt đầu đã là thiếu?
Ngày x tháng x năm 20xx, T** mở mắt trào đời.
“Lạnh … lạnh quá, đang ấm áp như vậy sao đột nhiên lạnh như vậy, ứ ừ, không muốn đâu, oa, oaaaa …”
Mắt mở ra ánh sáng chiếu vào.
Một trang sách bắt đầu từ đây.
Suốt những năm tháng đầu đời, T chỉ biết đến hình ảnh ba mẹ, họ dạy T mọi thứ, từ đi đứng ăn nói, cho đến chào hỏi đọc viết. T học rất nhiều, và cũng lớn rất nhanh. Cuộc sống lúc này thật bình yên hạnh phúc.
Lớn lên T bắt đầu có bạn, cùng chạy nhảy khám phá vui chơi, vui vui vẻ vẻ biết bao. Nhưng … cuộc sống mà, sao hồng mãi được :( Cái ngày định mệnh ấy, cuối cùng cũng tới! Có thể bắt đầu từ chiếc dép hoặc đôi giày, từ váy áo hay thậm chí cái kẹp tóc, bất đồng đều có thể phát sinh. Lần đầu tiên, T cãi nhau với bạn.
- “Nhà tao có xxx nè, nhà mày có không hê hê”
- “Ờ thế nhà mày có yyy không, zzz không … lêu lêu”
Trẻ con mà, cãi nhau xíu là quên, nhưng bất đồng chỉ bị lãng quên chứ không kết thúc. Phải chăng tất cả, chỉ vừa mới bắt đầu?
Nhân tâm phải chăng, vẫn là thiếu?
Bạn cùng xóm có chơi mãi, loanh quanh cũng chỉ vài ba đứa. Mâu thuẫn có thì lại quên, chuyện cũng chả có gì to tát cả. Nhưng lòng ganh đua, thì lại luôn trực chờ.
Thời gian như nước đưa thoi, chạm 6 tuổi T lên tiểu học. Cuộc sống học sinh không còn đơn giản như ở xóm nữa, bạn bè số lượng thật khủng khiếp, vọt một cái từ một vài người lên cả trăm người, làm quen với tất cả là vượt quá sức của một đứa trẻ. Vì vậy, rất nhiều bạn cùng khoá, trong trí óc của T cũng chỉ là cái tên mà thôi. Và bên cạnh những cái tên, là “điểm số”. T có thể không biết lớp bên có ai, nhưng T biết điểm cao nhất lớp bên tên họ là gì. Dù không biết, cũng luôn có ba mẹ nhắc nhở :)
- “Tại sao ở lớp, thằng A được 9 mà con lại chỉ được có 8, mẹ cho con đi học cùng một chỗ với nó cơ mà?”
- “Hôm nay được 9 điểm ak, lớp có đứa nào được 10 không con?”
- “Điểm, điểm, điểm, lúc nào cũng điểm, chỉ cần điểm cao thôi phải không, điểm mà cao, bố mẹ cũng vui lòng, được, mình sẽ được cao điểm cho mọi người xem“
Trời không phụ lòng người, T học càng ngày càng giỏi, trở thành học sinh xuất sắc của lớp. Lớp, mới chỉ bước khởi đầu, rồi đến khối, huyện, tỉnh, khu vực, quốc gia … Cấp vượt cấp, bậc vượt bậc, T học càng ngày càng xuất sắc. Càng xuất sắc, T lại càng ham học, ham tới mức mất ăn mất ngủ. T chìm đắm trong hạnh phúc mới, hạnh phúc khi được điểm 10!
- “A ha ha, chúng mày thật ngu dốt, điểm sao được bằng tao :)”
- “Bài này mà không biết làm ak, giải như này, như này ….”
Đứng trước ngưỡng cửa đại học T chọn trường điểm cao nhất. T tự hào, mọi người cũng ngưỡng mộ! Nhưng không phải ai cũng vậy, có nhiều người lại chọn đi du học. T cũng muốn du học, nhưng lại phải có ngoại ngữ tốt, phải có một nguồn tài chính mạnh thì mới có cơ hội, nếu không cũng phải cố gắng xin học bổng, nhưng học bổng cũng rất gian nan … Nói chung với hoàn cảnh hiện tại gia đình T không thể lo cho T đi du học được. Con cái nhà người ta được học ở Harvard, môi trường học tập tuyệt vời, thầy cô giỏi … còn T, mặc dù vật lộn, vẫn chỉ được học trường trong nước, cuộc sống có phải hơi bất công rồi sao?
“mình học giỏi như vậy, vì cái gì không thể hưởng những điều đó? vì cái gì?”
Nhân tâm phải chăng, ngày càng thiếu?
T vẫn thi đại học, học trường top. Và cuộc sống đại học lại tiếp tục không thoả mãn, T thấy các bạn mình có người thuê nhà tốt, cuộc sống thoải mái, còn T vì không có điều kiện phải ở ký túc, chật chội nóng bức, mà học thì lại vất vả. T oán trách bố mẹ, “vì sao hoàn cảnh của mình không được tốt hơn chứ ?“ T muốn vươn lên, muốn sống tốt hơn.
Trời lại không phụ lòng người. T học chăm chỉ, trở thành sinh viên xuất sắc và xin được học bổng toàn phần ở đại học danh tiếng. Rồi thạc sĩ, tiến sĩ, và đi làm ở một tập đoàn lớn với mức lương rất cao, so với các bạn xung quanh mình T có thể tự hào là một cá nhân đặc biệt vượt trên tất cả. T cảm thấy kiêu hãnh !
Nhân tâm phải chăng, vĩnh viễn thiếu?
Nhưng của cải liệu chỉ 1 người là làm lên tất cả sao? T bắt đầu tiếp xúc với giới thượng lưu và lại biết thêm một sự thật là: họ không chỉ mới bắt đầu giàu có, gia đình dòng tộc họ đã giàu từ rất lâu rồi.
- “Đời này mình cố gắng thì sao chứ, chả nhẽ bằng cả một gia tộc tích luỹ cả trăm năm sao?”
- “Vì cái gì, mà các người là không thể với tới, chả nhẽ từ khi sinh ra, số mệnh ta đã vĩnh viễn không với được tới các người sao”
T quyết định làm giàu nhanh chóng, bằng mọi thủ đoạn. T lấy chồng giàu có, bạn bè ai cũng ao ước! Nghĩ thì cũng thật nực cười, bọn đàn ông ranh con, cứ thấy đẹp đẽ giỏi giang là nhảy vào thôi, còn dễ hơn cả đi câu cá! Cá no còn đ** thèm cắn mồi, đàn ông vợ con rồi mà vẫn cứ cắn câu @@ Và trời vẫn không phụ lòng người, T giàu lên nhanh chóng, bằng vào rất nhiều cách, thậm chí cả máu lạnh.
T biết mình làm sai nhưng lại không dừng được, bởi vì, T “hứng thú”. “hứng thú” khi lần lượt giẫm lên tất cả người trên thế giới này! “hứng thú” khi leo dần lên đỉnh của tất cả! Và T cuối cùng cũng đạt được!
Nhân tâm phải chăng, buộc phải thiếu?
“Ta đã ở đây, còn ai mà so đây”
“Không, vị hoàng đế kia ở lịch sử, lần đầu thống nhất Trung Hoa, vẫn thật vĩ đại”
“Ta phải hơn thế nữa, khiến người ngàn đời sau ghi nhớ”
Quyền lực trong tay mọi thứ trở nên đơn giản, T đưa xã hội vươn lên một tầm cao mới, thịnh vượng chưa từng có.
Giờ đây, không ai có thể chối bỏ vai trò của T trong dòng chảy thời đại này, một nhân vật kiệt xuất.
Một đời tranh đấu tới đây liệu là kết thúc? Lại là không, có những người vẫn coi thường tất cả, bất chấp thời đại nào, họ dường như vẫn đang ở trên một đỉnh khác của thế giới. Đó là các bậc thánh, ví như Đức Phật, Chúa Jesus, Muhammad …
Và …
T đi tu. T nhìn nhiều hơn về nhân gian, mới thấy nhiều điều thật buồn cười:
-
Tham nhũng: ở đâu cũng có, phát triển đến mấy cũng vậy, vẫn luôn có, phải chăng con người ai cũng muốn chỉ thu về mình, vì lương bọn họ không đủ cao? Không, T nhận thấy dù lương họ có cao bao nhiêu đi nữa, họ vẫn sẽ làm, bởi vì như lũ trẻ vậy, quả vặt trộm bên hàng xóm, chả phải vẫn luôn ngon hơn sao :)
-
Tình yêu: đàn ông chọn phụ nữ muôn đời vẫn muốn dùng mắt, ông nào không dùng chắc có lẽ là chưa có cơ hội thôi, nhiều thằng bị lừa, thậm chí biết là bị lừa, vậy mà vẫn cứ nhảy vào, chả bởi vì sao, chỉ bởi vì phải như thế. Phụ nữ cũng chả hơn gì, quanh năm nghe ngóng, muôn đời chỉ thích dỗ ngon dỗ ngọt, biết kẻ đối diện đang chém gió, nhưng vẫn cứ thích nghe, biết là nó nói phét mà vẫn cứ thích tin, chả bởi vì sao, chỉ bởi vì phải như vậy.
-
Ganh đua: không thể phủ nhận, từ cổ chí kim, thi cử vẫn là hình thức thúc đẩy học tập tốt nhất. Giáo dục hiện đại đề cao phát triển bản thân, nhưng đâu có biết rằng các cháu nó đâu có muốn phát triển bản thân cái của nợ gì!, các cháu vẫn là chỉ muốn ganh nhau mà thôi, phát triển bản thân là một trò cười, vẫn là ganh nhau, chỉ là đổi đề mà thôi, bình mới rượu cũ. Khi xưa suốt ngày so iq, cực quá, bây h tha hồ mọi thứ để so, âm nhạc này, cờ này, nhảy này, hát này, vẽ này …
Con người xưa nay vẫn vậy, nhân tâm vẫn luôn thiếu. T lạc lõng, nhìn khắp thế gian thở dài cô độc. Chả nhẽ, nhân tâm, không thể nào đủ? T lang thang, cuối cùng tìm tới một bậc chân sư ở ẩn.
“Thưa ngài, ta đi khắp thế gian, nhìn không biết bao nhiêu người, từ già trẻ lớn bé, tại sao nhân tâm họ vẫn là luôn thiếu như vậy?”
“Thế theo ngươi nhân tâm như thế nào mới là đủ?”
“Con người không tham lam, không lười biếng, không ganh tị … thì chẳng phải nhân tâm sẽ đủ sao?”
“Phàm nhân tâm như vậy là đủ, cái ngươi nói, là thánh nhân tâm, thánh nhân tâm với phàm nhân là thứ nhân tâm vứt đi!”
“Nếu phàm nhân tâm như vậy là đủ thì sao họ lại vẫn muốn đọc sách thánh nhân?”
“Tham lam, chúng đọc mãi cũng vẫn vậy, đủ chỗ này lại thiếu chỗ kia, vĩnh viễn vẫn là phàm nhân tâm mà thôi”
“Vậy tại sao xã hội lại không thể có thánh nhân tâm?”
“Ta với ngươi, 2 người chúng ta có thành xã hội được không?”
“ … không thể!”
“Đúng vậy, nhưng phàm nhân thì khác, 2 người phàm là có thể thành xã hội rồi!”
“Xã hội như vậy, chẳng phải là một xã hội sai lầm sao?”
“Xã hội có cách tồn tại của nó, người không thể nói nó là sai lầm hay không được, ngược lại cách ngươi sống trong mắt phàm nhân lại là sai lầm!”
“Hả, chẳng phải họ luôn đọc sách thánh nhân, muốn thành thánh nhân sao?”
“Ai bảo ngươi chúng muốn làm thánh nhân?”
“Chả nhẽ … ta hiểu rồi, đa tạ!”
Chân sư nhìn T đi xa rồi lẩm bẩm:
“Không thiếu thì lấy đâu ra “đắc nhân tâm” cho các ngươi đọc, có thế mà mãi mới hiểu, có thế mà cũng phải hỏi …”
Nhân tâm, tựa như, vẫn luôn thiếu Luôn thiếu, không phải, là bị thiếu Mà là, bởi vì, muốn được thiếu Có lẽ, cũng vì, buộc phải thiếu.