Published on

Review Một đời thương thuyết

Author
  • avatar
    Nom
    Ngoc Duong van

Nhân sinh thương thuyết một cách nhìn Lăn qua lăn lại cũng thấy vui.

Xin phép được gọi tác giả là Thầy, lý do mình sẽ nói ở cuối nhé!

Hãy chuẩn bị tinh thần được dẫn đi muôn nơi với hàng tá những bất ngờ đi!

Đời người có dài có ngắn, không đo bằng thời gian sống được mà bằng số lượng trải nghiệm của mỗi người. Người thầy này chưa phải người lớn tuổi nhất thế giới nhưng theo mình cuộc đời ông thực sự đã dài hơn rất nhiều người cùng tuổi rồi. Ông đã đi rất nhiều nơi trên thế giới, khắp 5 châu với đủ các loại nền văn hoá, trong suốt một đời thương thuyết của mình. Ông làm việc cho một tập đoàn to lớn tầm cỡ thế giới, buôn bán thì toàn với chính phủ các nước!

Tuy vậy, đi tới cuối cuốn sách bạn sẽ thấy “một đời thương thuyết” cũng là một “đời người” như bao người khác thôi, đủ loại tư vị chốn nhân gian, đắng cay ngọt bùi đều có cả, từ những việc bình thường nhất trong cuộc sống.

Lúc đầu mới đọc cứ tưởng rằng đọc xong sẽ thích thú với thương thuyết, nhưng mình đã nhầm, cảm giác đọc xong nó như là vừa thưởng thức một món mĩ vị hiếm có vậy!

Nó đưa cho chúng ta một cái nhìn rất hoàn chỉnh về cái “nghề” này.

Đỉnh cao của thương thuyết là không thương thuyết gì cả!

Đúng vậy, thương thuyết gọi hoa mỹ thế thôi chứ thô tục mà nói chính là “cãi nhau”, mà ai thích cãi nhau chứ!

Nếu cả 2 bên hiểu nhau tới mức chỉ cần đọc hợp đồng là thấy ok, chỉ việc ký là xong thì đó mới là đỉnh cao! Vậy lúc đó có phải họ không thương thuyết gì không?

→ cũng không hẳn vậy

Lúc đó họ có thương thuyết, nhưng là “tự thương thuyết” cho cả 2 bên rồi. Cả 2 bên đều hiểu cả mình lẫn đối phương, biết đâu là điểm dừng thì đó mới là hoàn mỹ. Thầy Trường cũng đã gặp được vài “phi vụ” như vậy, và lúc đó đi thương thuyết mà cứ như là đi chơi vậy!

Nhưng thực tế rất khó gặp những trường hợp này bởi vì: người với người mà, hiểu nhau khó lắm! Và mục đích của thương thuyết là để “hiểu nhau”. Nhớ nhé, không phải để lừa lọc, mánh khoé đối phương mà là để “hiểu nhau”. Từ đó tìm ra “điểm cân bằng”.

Cái khó của việc thương thuyết là phải dùng con số đo mọi thứ:

Đo vật liệu

Đo trí tuệ

Đo công sức

Đo tình cảm

Đo lòng người

Và mấy cái này, mỗi bên lại đo theo cách khác nhau, hệ quy chiếu khác nhau, thậm chí hệ đơn vị cũng khác nhau luôn…. Vậy mà 2 bên vẫn phải đưa ra con số chung, thật phức tạp mà!!!

Thật thà luôn chịu thiệt?

Thương thuyết nói trắng ra là mua mua bán bán, mà buôn bán không mánh khoé thì dễ bị thiệt lắm. Vậy có phải ta nên lúc nào cũng gian sảo quỷ quyệt mới tốt?

Không … nên!

Nếu bạn muốn bán cho khách hàng của mình chỉ 1 lần trong đời? Ừ thì lừa họ cũng được, nhưng như thế lại mất chữ “Đức”, thương gia mà vậy sớm muộn cũng bị tẩy chay ngay, và thầy Trường bảo là ông đã thấy rất nhiều nhân quả xảy ra rồi! Vẫn là không nên a.

Thương thuyết là một nghệ thuật, không phải một mánh khoé!

Tìm điểm cân bằng trong một mớ hỗn độn như vậy đúng phải gọi là nghệ thuật mới xứng tầm, và nghệ thuật thì ai mà dạy bằng nhưng thứ như công thức được! Vì vậy Thầy cũng chỉ có thể chuẩn bị cho chúng ta “tâm” và “thế” khi cần ngồi vào bàn thương thương thuyết thôi, còn chi tiết như thế nào thì vẫn cần bạn tự hành sự mới được, nhưng nếu 2 bên cũng ngồi với nhau bằng tâm thế chính xác thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Công ty tỉ đô chọn người bằng thuyết ngũ hành!

Đây là điểm rất rất là bất ngờ ở cuốn sách này.

Thầy đi thương thuyết toàn dự án mấy trăm triệu đến cả tỉ đô mà lại chọn người tâm phúc bằng thuyết ngũ hành!!! Phải biết rằng đây là một công ty “kỹ thuật” có trụ sở ở “Pháp”, nó chắc phải chuyên nghiệp và minh bạch lắm chứ. Điều này chứng tỏ thuyết ngũ hành đủ độ “chuyên nghiệp” để mấy công ty tỉ đô dùng đấy!

Tham nhũng là cần thiết?

Cái này trong sách có đề cập, mà hầu như nước nào cũng có! Điều này đưa mình đến suy nghĩ là phải chăng nó là cần thiết? Mà nếu vậy thì tại sao ai cũng phải làm nó thật kín đáo?

Có lẽ biến số này giống như là hằng số vũ trụ trong phương trình trường Einstein vậy, có nó thì phương trình nhìn không đẹp mà không có nó thì vũ trụ này sẽ chạy sai mất! Vậy nên bên ngoài thì người ta ẩn nó đi cho đẹp, còn bên trong thì vẫn phải có thì hệ thống mới chạy được, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa a.

Cuộc thương thuyết lớn nhất của đời người là thương thuyết với chính mình!

Thương thuyết với chính mình thì 2 bên đầu bàn là ai với ai ????? Nếu bên này là thiên thần thì bên kia là ác quỷ, nếu bên này là đại não thì bên kia tiểu não (phản xạ có điều kiện và không điều kiện). Cũng như việc đàn ông phải chọn giữa hồng nhan và tri kỷ.

Phần cuối thầy dạy chúng ta làm người là chính, hay nói cách khác là thương thuyết với chính mình.

chính vì vậy:

Mình kính trọng tác giả — vì đã viết ra một quyển kỳ thư. Đây là lý do chính mình muốn xưng một tiếng “thầy”. Kiến thức thì bây giờ kiếm trên mạng rất nhiều, hàng tá, nhưng người muốn dạy bạn làm người thì … không nhiều lắm đâu!

Vụ thương thuyết đình đám nhất lịch sử Việt Nam -là vụ mua bán quạt mo của phú ông và thằng bờm.

Rất hay, dễ nhớ, dễ hiểu, ai muốn biết thì đọc sách nhé.